Chuyện giật mình của nữ nhà báo

    Đó là cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào quán massage tại TP Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh.

    Đó là cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào quán massage tại TP Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh.

     

    Trong một chuyến công tác về tỉnh Quảng Ninh, sau bữa tối  tại nhà hàng, tôi là nữ PV duy nhất trong chuyến công tác “đồng đội” này nên bị các nam đồng nghiệp “đuổi” về khách sạn. Khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ sau, một đồng nghiệp gõ cửa phòng tôi: “Tiếc quá hôm nay không để em đi cùng để được thưởng thức món massage đặc biệt. Bọn anh tìm được đúng một quán massage lành mạnh, phục vụ cả khách nam và nữ”, anh bạn đồng nghiệp nói như giải trình về cuộc vui tăng 2. Tôi nghi ngờ: “Đàn ông các anh thì đi đâu về mà chẳng “mạnh”! Chỉ khi nào bị vợ bắt quả tang thì mới… “đây chỉ là lần đầu” chứ gì?”. Như để chứng minh cho mình, anh bạn đồng nghiệp hứa hẹn xong chuyến công tác dưới TP Móng Cái sẽ chiêu đãi tôi món massage lành mạnh đó.
     

     

     

    Để chuẩn bị cho lần tác nghiệp này, tối hôm sau khi từ TP Móng Cái về TP Hạ Long, tôi đề nghị tất cả các anh em trong chuyến đi đều phải massage. Hồi hộp, nửa mừng nửa lo vì chưa bao giờ tôi vào massage, nhất là quán massage lại có cả khách nam và khách nữ khiến tôi quên cả hỏi các đồng nghiệp về quy trình vào massage. Và cái lần đầu tiên đi massage ấy, tôi mới biết mình… quên tiền boa cho nhân viên …

    Một quán massage nằm ngay trên đường ra vịnh, cách chợ đêm không xa. Bước vào quán massage, các đồng nghiệp tôi ai nấy đều rất tự nhiên như chỗ quen biết, chỉ có tôi trong trạng thái e dè, vì chưa hiểu sẽ bắt đầu từ đâu. Sau khi một đồng nghiệp mua vé, cô lễ tân gọi một nam nhân viên điều 4 nhân viên massage và chuẩn bị 4 phòng, cô ta không quên nhấn mạnh người điều hành: “Có một khách nữ em nhé”! Cả 3 đồng nghiệp bước vào theo hướng dẫn của nhân viên điều hành. Tôi vẫn đứng như người bị lạc vào một nơi xa lạ, cho đến khi cô lễ tân thúc giục: “Chị cũng lên luôn đi ạ. Chúng em chuẩn bị đủ phòng rồi đấy”. Cùng với đó là tiếng cười khúc khích của những đồng nghiệp.
     


    Theo hướng dẫn của  nhân viên, tôi vào một căn phòng rộng khoảng 16m2, cậu ta hỏi tôi yêu cầu nhân viên nam hay nữ. Thoáng trong đầu một suy nghĩ dại dột: Căn phòng tối om, kín mít như thế này, một mình với nhân viên nam, lỡ có chuyện thì biết cầu cứu ai? Không chần chừ, tôi đề nghị được nhân viên nữ phục vụ. Loay hoay mãi tôi mới nhích được lên cái ghế đệm để ngồi đó đợi, chưa đầy 1 phút sau có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa, nhưng vừa ra đến nơi thì cánh cửa đã bị đẩy vào. Một nhân viên bước vào, cô mang theo cốc nước cam mời khách: “Em chào chị. Chị có xông hơi không hay massage luôn ạ”? Tôi trả lời: “Chị massage luôn em ạ”. Cô ta lại gần, bàn tay gân guốc sờ lên bờ vai tôi: “Chị có cái áo mua ở đâu đẹp nhỉ, chị cởi đồ ra đi”…

    Ngay từ cái “sờ” đầu tiên, với cái nhìn khác thường của nhân viên massage, tôi đã có cảm giác gai người, bởi nếu không có đề nghị ban đầu của tôi, bộ trang phục và giọng nói của cô ta, có thể tôi đã nghĩ cô ta là… một người đàn ông. 

    Tôi sợ hãi không chỉ do cảm giác ê buồn, mà còn là do sự “trìu mến” của cô nhân viên lần đầu gặp.

    Tôi nằm sấp trên ghế massage, cô nhân viên ngồi bên cạnh hông để xoa bóp cho khách. Như thói quen, cô ta tự ý đặt cánh tay tôi lên người mình. Khi tôi vô cảm thì cô ta lại xòe bàn tay của tôi, rồi đặt úp bàn tay của tôi lên đùi mình và hỏi như đang hưng phấn lắm: “Bàn tay chị ấm nhỉ, chị cứ để tay vậy nhé”. Tôi cố tập trung vào những câu chuyện về hoạt động nghề massage của cô nhân viên, nhưng ngược lại, cô ta lại muốn đi sâu vào những câu chuyện đời tư của tôi. Thấy tôi không có phản ứng gì, cô nhân viên lại càng massage nhiều hơn ở những vùng nhạy cảm. 

    Massage phần lưng, bụng chân, vai gáy xong, cô nhân viên hướng dẫn tôi trở mình nằm ngửa. Khi tôi vừa yên vị, bàn tay cô xoa nhẹ trên má tôi, luôn miệng khen như tán tỉnh: “Da chị đẹp nhỉ, thế này chắc có nhiều anh chết lắm đây”. Tôi phản ứng như chối cãi: “Em nói quá. Năm nay hơn 30 tuổi mà, ngoài chồng ra, chị đã được anh nào tán tỉnh”. Bất ngờ cô nhân viên phản ứng như muốn “tấn công” tôi: “Chị cứ giả vờ, đến em còn thấy mến chị nữa là các anh con trai…”.

    Lời khen, giọng nói ngày một thân thiện làm tôi càng cảm thấy sợ. Nhất là mỗi lần tôi bất chợt mở mắt ra, ánh mắt trìu mến của cô nhân viên lại chiếu sâu trong mắt tôi, cùng với những động tác massage chuyên nghiệp, thể hiện sự thân thiện trên da thịt, khiến tôi có cảm giác như cô nhân viên đang muốn làm gì đó quá giới hạn. 

    Thời gian 40 phút trôi đi, ca massage chưa kết thúc, nhưng tôi đề nghị được ra sớm. Do chưa có kinh nghiệm đi massage nên tôi phải khất tiền boa để gửi lại dưới lễ tân. Từ phòng massage đi xuống, lòng tôi nhẹ bẫng, không phải vì vừa được massage, mà vì tôi vừa được thoát khỏi cái phòng massage đã cho tôi những cảm giác rờn rợn ấy.

    Tranh thủ lúc các đồng nghiệp chưa xuống, tôi thắc mắc với cô lễ tân về một số động tác, cử chỉ “quá giới hạn” của cô nhân viên. Cô lễ tân trả lời như một tình huống hết sức bình thường ở nơi này: “Tại em tưởng chị có nhu cầu nên mới điều nhân viên đó. Sao chị không báo bọn em đổi nhân viên cho. Tại vì ở đây, hầu hết khách nữ đến massage là những người có nhu cầu tình cảm mà chị…”?

     

    Theo Phapluat&Xahoi