Nữ nhân viên xin việc và nỗi ám ảnh giám đốc 'dê xồm'

    Chân ướt chân ráo đi xin việc, không ít cô gái trẻ lại phải đối mặt với nỗi lo bị lạm dụng tình dục, bị lừa tiền từ chính những ông chủ công ty.

    Chân ướt chân ráo đi xin việc, không ít cô gái trẻ lại phải đối mặt với nỗi lo bị lạm dụng tình dục, bị lừa tiền từ chính những ông chủ công ty.

     

    Mới đây, Bùi Đức Duẩn (sinh năm 1983, quê ở Hưng Hà, Thái Bình) đã bị TAND TP Hà Nội đưa ra xét xử với 2 tội danh hiếp dâm và lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

    Sau khi tốt nghiệp một trường trung cấp xây dựng, không xin được việc làm, Duẩn quay qua mở Công ty cổ phần đầu tư và phát triển xây dựng An Phú Thịnh (có trụ sở tại đường Bưởi, Hà Nội), do Duẩn làm giám đốc.

    Theo cáo trạng truy tố, sau khi thành lập Công ty An Phú Thịnh, Duẩn đăng quảng cáo trên báo tuyển dụng nhân viên. 4 nữ nhân viên thử việc trong những ngày đầu tiên đi làm lần lượt trở thành nạn nhân trong nhà nghỉ của giám đốc dê xồm Bùi Đức Duẩn.

    Giám đốc dê xồm Bùi Đức Duẩn

    Với chiêu thức nhận hồ sơ và để các cô gái vào thử việc, Duẩn đã lần lượt cưỡng hiếp 4 nhân viên tập sự trong nhà nghỉ với những cách thức đê tiện khác nhau. Sau này, cả 4 nạn nhân cùng đến Công an phường Ngọc Khánh, quận Ba Đình tố cáo hành vi phạm tội của Duẩn.

    Ngoài tội hiếp dâm, Duẩn còn bị truy tố về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Mặc dù không có chức năng tuyển sinh đi du học, nhưng giám đốc Duẩn vẫn cho in thông báo tuyển sinh thực tập tại Singapore.

    Với tội danh nghiêm trọng, vị giám đốc "dê xồm" đã phải lĩnh bản án 12 năm tù giam về 2 tội hiếp dâm và lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Vụ án đã kết thúc với bản án thích đáng, trong đó riêng tội hiếp dâm, Duẩn phải chịu hình phạt 10 năm. Thế nhưng, thật khó để những cô gái trẻ từng bị tên giám đốc này giở trò đồi bại vượt qua được nỗi ám ảnh. Thậm chí một nạn nhân còn bị Duẩn chụp lại ảnh khi quan hệ để làm bằng chứng đe dọa nếu nạn nhân muốn tố cáo. 4 cô gái đều bị Duẩn đe dọa đánh đập, rạch mặt nếu chống cự, mặc dù trước đó hắn đóng vai giám đốc khá lịch sự.

    Ngày 15/8 vừa qua, Ngô Văn Tuân (28 tuổi, quê Thừa Thiên - Huế) đã bị công an TP. Pleiku (Gia Lai) ra quyết định bắt tạm giam vì hành vi hiếp dâm.

    Trước đó, ngày 5/8, qua thông báo tuyển nhân viên, chị V. (21 tuổi, trú huyện Krông Pa, Gia Lai) đến Công ty TNHH một thành viên Văn Thiên Kim (phường Thắng Lợi, TP. Pleiku) do Tuân làm giám đốc xin việc. Với ngoại tình xinh xắn ưa nhìn, chị V. được Tuân nhận thử việc tại công ty. Tuân còn đồng ý cho V. ở lại trụ sở công ty vì chị V. chưa có chỗ ở.

    Khuya 7/8, sau khi nhậu với bạn, Tuân về trụ sở công ty ngủ. Tại đây, Tuân đã lừa chị V. vào phòng riêng rồi gạ quan hệ. Dù chị V không đồng ý, nhưng Tuân vẫn cố dùng sức thực hiện cho bằng được hành vi quan hệ tình dục trái với mong muốn của người phụ nữ.

    Thực hiện xong hành vi đồi bại, Tuân nằm lăn ra ngủ, lợi dụng cơ hội này, chị V. đã vào nhà vệ sinh nhắn tin cho người thân. Ngay trong đêm hôm đó, công an đã mời vị giám đốc mê gái này về làm việc. Tại cơ quan công an, Tuân đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội.

    Đây quả là cú sốc, cũng là bài học cảnh giác lớn dành cho những cô gái chân ướt chân ráo đi xin việc. Với ước mơ bám trụ ở Hà Nội, hoặc thử sức ở công ty tư nhân cùng mức lương dễ chấp nhận, các nữ sinh sắp hoặc mới ra trường luôn chú ý đến các kênh tuyển dụng nhân sự. Chỉ cần mua tờ báo hoặc chú ý tìm thông tin tuyển dụng trên mạng, không khó để tìm thấy hàng trăm thông báo tuyển người từ các công ty tư nhân nhan nhản trong thành phố.

    Trước khi bước chân hẳn vào một công ty lớn, các nữ ứng viên thường muốn thử sức tại các công ty tư nhân vừa và nhỏ. Thế nhưng khi thử việc tại đây, thay vì được trau dồi nghiệp vụ, kiếm thu nhập khá thì nhiều người trong số họ lại phải đối mặt với nguy cơ bị lạm dụng tình dục, thậm chí “xôi hỏng bỏng không” đến mức mất cả tiền lẫn thân xác. Và không phải ai cũng dám đứng lên tố cáo như trường hợp của các cô gái bị giám đốc cưỡng hiếp nói trên.

    Không phải ai cũng dám đứng ra tố cáo kẻ lạm dụng mình (Ảnh minh họa)

    Nộp đơn thử việc tại một công ty tư nhân chuyên về xuất nhập khẩu dược phẩm trong khu Hoàng Cầu (Đê La Thành, Hà Nội), chị P.T.L (sinh năm 1986, quê Thái Bình) nhanh chóng được hồi đáp. Ngày đến công ty nhận việc, chị L được chính phó giám đốc hướng dẫn ân cần chu đáo, mời đi ăn trưa đàng hoàng. Với mức lương khởi điểm 3,5 triệu đồng, L không khỏi vui mừng vì nghĩ mình may mắn tìm được việc khá dễ dàng.


    Thử việc được một tháng, chị L nhận luôn việc trông kho thuốc, thêm 1 triệu đồng mỗi tháng nhưng phải ở lại qua đêm. Nghĩ đến chuyện thêm thu nhập, lại bớt được tiền trọ nên L trả phòng trọ và chuyển tới công ty, ở tạm căn phòng dành cho khách tỉnh. Tên phó giám đốc lúc này mới hiện nguyên hình là con quỷ dâm dục. Hắn liên tục lấy cớ phải tiếp khách muộn nên về công ty ngủ trong tình trạng nồng nặc mùi rượu. Mò vào phòng chị L, lúc đầu hắn còn nhẹ nhàng tình tứ, nói lời yêu đương. Về sau, phó giám đốc đè cứng chị xuống đe dọa: “Cặp với anh thì không mất gì. Nhưng bật thì mất hết vì anh trai anh làm giám đốc, muốn mất việc không?”.

    Chị L sợ hãi nhưng vẫn tỉnh táo, dọa sẽ kêu to cho bảo vệ tầng 1 nghe thấy. Sợ to chuyện, tên phó giám đốc không dám manh động, tuy nhiên vẫn sờ mó, hôn hít L và không quên hứa hẹn sẽ “qua đêm vào hôm khác”. Quá hoảng, ngay hôm sau chị xin nghỉ làm, cay đắng chấp nhận mất nguyên tháng lương đó vì tên phó giám đốc tuyên bố không trả lương do chị tự ý nghỉ ngang, ảnh hưởng đến tiến độ công việc.

    Chị P.T.L may mắn vì chưa bị tên phó giám đốc xâm phạm, còn M.Phương (sinh năm 1988) lại mất 15 triệu đồng để “chạy” vào một công ty phân phối văn phòng phẩm, nhưng chưa kịp làm ngày nào thì bị kẻ xưng là giám đốc kinh doanh gạ gẫm, đưa đi uống rượu và đưa thẳng vào khách sạn khi Phương say mèm.

    Sau đêm đó, tên này nhiều lần lần lữa không nhận Phương vào vị trí làm việc như đã hứa, nhưng vẫn cố chơi trò tình cảm. Hắn thường nhắn nhủ: “Anh thích em, em vẫn là bạn gái của anh, chỉ có điều công việc chưa được thuận lợi”, khiến Phương như rơi vào mê hồn trận và đồng ý quan hệ với hắn thêm vài lần nữa. Đến bây giờ, đã 3 tháng trôi qua nhưng Phương vẫn không thấy “cửa” được đi làm đâu, còn giám đốc kinh doanh thì chuyển công tác vào Sài Gòn, thi thoảng mới gọi điện an ủi. Biết là mất tiền oan, nhưng Phương không dám làm ầm lên vì sợ mang tiếng bị lừa cả tình lẫn tiền.

     

    Theo NguoiDuaTin